“Cuộc đời không phải là xâu chuỗi thật sự vui, xâu chuỗi có nhiều hạt lớn, hạt nhỏ, hạt xấu, hạt tốt, hạt cười, hạt khóc, hạt hạnh phúc, hạt vô hạnh… nó là xâu chuỗi vô thường” (Mạc Can)

Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

SÁNG TÁC: NỐT TRẦM

nốt trầm
 Nguyên Hậu
hiện lên giữa em và anh là bản nhạc ấy
bản nhạc luôn có những nốt trầm nhiều hơn
một câu hỏi chợt xoáy lên giữa lòng em
có phải anh – con người thuộc về nơi đó?
ẩn hiện trong những chuyến đi - về

anh
chiếc gạch nối giữa quá khứ và hiện tại
giữa cũ và mới
giữa xô bồ, tấp nập và bình yên
hay đơn giản chỉ là
giữa lưng chừng trong em: … ký ức!

anh
 mang niềm tin về cho bao trái tim khát cháy
một bến bờ yêu thương
và nhận được gì sau chuyến hành trình dài tít tắp?
hay chỉ chút niềm vui sót lại của bao khách vãng lai giữa cuộc đời

em cứ hay tự hỏi về anh
nhưng không cần lắm câu trả lời
bởi cần chi lời đáp
nếu rạch ròi
sẽ tan biến những giây phút vơ vẩn trong em

hãy là anh
mãi đẹp giữa những chuyến đi – về
mãi đẹp trong từng viên gạch nối
bởi cuộc sống cần nhiều hơn những anh, anh, anh,..
để những điều bồng bềnh trong em không là vô nghĩa…

N.H

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

THƠ ĐÌNH THU


Chuyện ở trần gian
                                                          Đình Thu
                                                              Viết tặng Xuân Điểm                                               

Cứ bớt
Đừng thêm
Nỗi đau sẽ mất

Sống hồn nhiên
Mọi thứ sẽ giản đơn

Chuyện ở đời
Đừng có thiệt, hơn
Vạn vật chẳng bao giờ tuyệt đối

Phải thật thà
Đừng gian dối
Giấc ngủ luôn ngập tràn yêu thương

Cứ  sống bình thường
Mọi điều sẽ không phức tạp

Ở trần gian
Xin đừng cúi rạp
Nhân cách !
Chính là sự phân định của muôn loài

(Rút trong tập "Cuối đầu tạ lỗi tuổi thơ" vừa ra mắt)
 

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO

Em là cô gái dư hiền thục
Nguyễn Miên Thảo



Em là cô gái hay làm nũng
Cho nên lắm kẻ nói lời yêu
Khi em bỗng hoá thành ngọn gió
Bao chàng trai trẻ cứ liêu xiêu

                        Đôi khi em giả đò ngang ngược
                        Anh bỗng hoá thành con bướm say
                        Chờ khi em nói lời ngon ngọt
                        Anh về hút nhụỵ phấn vàng bay

                                          Một ngày mấy bận em hờn dỗi
                                          Anh cứ làm thinh không nói năng
                                          Chờ khi con tim em yếu đuối
                                          Anh mới làm thơ gửi trăng rằm

                                                          Nhiều khi em rất chi mềm yếu
                                                          Mỏng manh như là giọt sương mai
                                                          Chỉ hơi thở nhẹ là tan vỡ
                                                          Anh đành nín thở đợi ngày lên

                                         Đôi khi em nói lời xa vắng
                                         Là biết rằng em rất nhớ anh
                                         Đôi khi anh nói lời xa cách
                                         Là muốn em về em biết không?

                   Anh biết con tim em yếu đuối
                   Nên suốt đời em lắm khổ đau
                  Trái tim em vô cùng ấm áp
                   Cho nên lòng em luôn giá băng

Nhiều khi em vui như chim sáo
Là lúc anh vui đến nghẹn ngào
Có lúc em buồn như mây trắng
Anh ngồi sầu muộn đến nghìn sau

                  Em là cô gái dư hiền thục
                  Anh gã giang hồ hết chốn đi
                  Nhiều khi muốn về quê quán cũ
                  Sợ em phai dấu tuổi xuân thì

                                        
                                         Em vẫn dịu hiền như cơn gió
                                         Anh vẫn phiêu bồng như mây trôi
                                         Hãy đợi chờ nhau dù muôn kiếp
                                         Có ngày hai đứa sẽ chung đôi

(Từ blog NMT)

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2011

SÁNG TÁC: DỐI...

Dối...
Nguyên Hậu
Đau lắm anh ơi! Không gì có thể
xóa đi nỗi niềm nơi trái tim em
không lời ước hẹn
chỉ thấy lòng vương vấn
anh đến bên em
bằng chữ “nếu một ngày…”

Anh vẫn của riêng em
một nửa hồn vơ vẩn
trốn làm gì…
những khoảnh khắc yêu thương
Nhưng! Sao em không thể dại khờ
làm theo lời anh…
tất cả…?
Dù cõi lòng tan nát
em vẫn muốn một lần
             thỏa vọng trái tim yêu

Anh...!
Sao phải hỏi mây trời mới hiểu?
Sao không nhìn vào đáy mắt nhau?
Sao không thể trọn niềm mơ ước?
Sao không thể ... dại khờ
xóa vết một niềm đau...?
 

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

THƠ ĐINH HÙNG


Ác mộng
Đinh Hùng


Niềm khát vọng, ta ghi vào huyết sử,
Dưới chân em, Thơ lạc mất linh hồn
Ta đau xót trong mỗi giờ tình tự,
Ta khóc nhiều cả những lúc trao hôn

Đời tàn tạ, Em đừng ca hát nữa:
Hội thanh bình, cuộc sống gượng vui thôi
Ta muốn điên vì khóe miệng em cười,
Ta cuồng dại bởi nghìn câu em nói
Nhan sắc ấy chớ nên tàn nhẫn vội,
Tình mất rồi! Oán giận đã mênh mông
Chớ thờ ơ! Ta nổi giận vô cùng,
Nhiều ác mộng hằng len vào giấc ngủ

Ta quên hết! Ta sẽ làm Bạo Chúa,
Sống nghìn năm, ngự trị một lòng em
Cuộc ân tình ghê rợn suốt muôn đêm
Nào ai tiếc thương gì thân mĩ nữ!
Tay mỏi ôm sẽ dày vò nhung lụa,
Phấn hương nhàu, tan tác áo xiêm bay
Ta bắt em cười, nói, bắt em say,
Ta đòi lấy mảnh linh hồn bỡ ngỡ
Ôi! Ly rượu em dâng toàn huyết đỏ
Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm xưa,
Để ưu tư, hờn giận vớ nghi ngờ
Về hiển hiện, bóng ma kề bên gối
Bao hoan lạc! Sau những giờ tội lỗi,
Một mình Em sửng sốt đứng bên giường,
Ngắm ta nằm say giấc ngủ đau thương,
Ta run sợ bỗng thấy lòng tê tái.

N.H

Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

THƠ ĐÌNH THU


Lãng mạn phù sa
  Đình Thu

Thả một dòng cảm xúc trôi theo sông
 để thấy bến bờ xa lạ
 trong cái nồng nàn của tháng năm lơ đãng
 tiếng mơn man dễ chịu đến vô cùng.

Nghe con cá quẫy nước
 mùi phù sa văng vẵng đâu đây
bất chợt thèm bến sông quê ngày xưa
 tắm mát miền tuổi thơ khờ khạo.
Câu vọng cổ ai quăng trôi xuôi về miền hạ
kéo chài lên nhặt được sáu câu
thử giọng hát ngân nga theo vần điệu
ngửi thấy mùi quê hương xa ngái
nỗi nhớ cố hương khắc khoải trong lòng.

Chỉ có “ mình ên” thôi sao
 tiếng cô gái miệt vườn chọc ghẹo thấy mà thương
 ước gì có được phép tiên
cỡi gió làm ngựa phi rước nàng về cố quán.

Nhớ mùi mồ hôi mằn mặn thấm trên áo cha loang lỗ
 bàn tay thô ráp mà dịu dàng
 toát lên sự mãnh liệt của niềm tin.

Trong hơi ấm nguyên thuỷ của bàn tay
 thể hiện bản lĩnh mạnh mẻ của sự che chở thương yêu
nghị lực phi thường vô hạn
 người dắt con qua cánh đồng đời nhiều cạm bẫy.

 Không nhấp nhô uốn lượn điệp trùng
 đồng bằng nằm ngửa mình nhìn lên bầu trời xanh thắm
 sóng lúa vẫn dịu dàng khua theo gió
 những dòng sông ẻo lã uốn cong mình
 gợi cảm …
đam mê …
đến độ ngây người.

Ngồi lặng yên trên cánh đồng mà tưởng tượng
 nghĩ ngợi mông lung rồi trở về thực tại
thấy sự bình yên sau cánh cỗng làng luôn hiện hữu
 luỹ tre vẫn muôn đời thuỷ chung
giang tay đón người quay trở lại.

Thuở ban đầu bước chân ra đi
 có mấy ai ngoái lại nhìn phía sau lưng.

Cốt nhục chân quê vẫn thơm như hạt phù sa bóng mẩy
sự cởi mở hồn nhiên pha lẫn nét quê mùa
cứ tưởng là thô kệch nhưng đó là sự chân chất
 trong veo
 thánh thiện vô cùng.

Hoà vào những dòng sông trôi đến tận cùng
 sự lãng mạn chập chờn theo con sóng
 mùi thơm rưng rức lan toả khắp miền.

Đời phù sa lắng đọng trong dòng miên thức
 tồn tại bởi sự thăng trầm nguyên bản của chính nó
rồi lặng lẽ …. âm thầm
gửi hương vào những cánh đồng
 trong sắc màu cây cỏ thiên nhiên
 miên man vô tận …
 làm nên một cổ tích xanh cho cuộc đời.     
(*) “ Mình ên”: một mình             

(Trích tập thơ "Hóng chuyện trần gian" của Đình Thu - tác giả giữ bản quyền)

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...