Đinh Khánh Trinh
Em có về
xứ Quảng với anh không?
Về để
nghe Thu Bồn rì rầm khúc tự tình khuya khoắt
Về bên
anh, bên núi rừng xanh ngắt
Ứơm chút
yêu bên phố Hội mùa xuân
Em có về
cho xứ Quảng bớt nhớ mong
Đá cheo
leo dừng nên Hòn Kẽm
Chén rượu
nồng anh say quên ủ ấm
Bàn tay
em chăm giấc ngủ yên bình
Em có về
cho cơn bão bớt cuồng phong
Cây lúa
đương xuân vươn mình căng tròn hạt
Vần thơ
anh thôi đi lạc nhịp
Nhớ em,
đất cũng khát yêu thương.
Em có về
xứ Quảng với anh không?
Sao câu
thơ em mang tâm tình xa xứ
Hay đất
không giữ nổi, người không níu nổi
Nên em đi
chẵng hẹn quay về.
Em muốn
về xứ Quảng yêu thương
Về với
anh, về nghe Thu Bồn da diết
Nếm trái
cây Đại Bình, ăn bó rau Trà Quế
Cho ấm
lòng kẻ ly quê
Nhưng, em
chưa về xứ Quảng được anh ơi
Lại nợ
nần, lại là người có tội
Anh giữ
giùm em tiếng mô tê rớt vội
Câu ca
tuồng em quên lỡ khúc ngâm
Em chưa
về xứ Quảng được anh ơi
Hôn giùm
em chút tình quê tha thiết
Sài Gòn –
Quảng Nam có bao giờ cách biệt
Mà nặng
lòng em làm kẻ ly quê.
Chén rượu
Hồng Đào em chưa kịp nếm môi
Câu Kiều
ba ngâm em đà bỏ lỡ
Em chưa
về để người phải nhớ
Mùa đông
về, lại hỏi: Em có về không?
Nguồn: http://khoavanhoc-ngonngu.edu.vn.