Lãng mạn phù sa
Đình Thu
Thả một dòng cảm xúc trôi theo sông
để thấy bến bờ xa lạ
trong cái nồng nàn của tháng năm lơ đãng
tiếng mơn man dễ chịu đến vô cùng.
Nghe con cá quẫy nước
mùi phù sa văng vẵng đâu đây
bất chợt thèm bến sông quê ngày xưa
tắm mát miền tuổi thơ khờ khạo.
Câu vọng cổ ai quăng trôi xuôi về miền hạ
kéo chài lên nhặt được sáu câu
thử giọng hát ngân nga theo vần điệu
ngửi thấy mùi quê hương xa ngái
nỗi nhớ cố hương khắc khoải trong lòng.
Chỉ có “ mình ên” thôi sao
tiếng cô gái miệt vườn chọc ghẹo thấy mà thương
ước gì có được phép tiên
cỡi gió làm ngựa phi rước nàng về cố quán.
Nhớ mùi mồ hôi mằn mặn thấm trên áo cha loang lỗ
bàn tay thô ráp mà dịu dàng
toát lên sự mãnh liệt của niềm tin.
Trong hơi ấm nguyên thuỷ của bàn tay
thể hiện bản lĩnh mạnh mẻ của sự che chở thương yêu
nghị lực phi thường vô hạn
người dắt con qua cánh đồng đời nhiều cạm bẫy.
Không nhấp nhô uốn lượn điệp trùng
đồng bằng nằm ngửa mình nhìn lên bầu trời xanh thắm
sóng lúa vẫn dịu dàng khua theo gió
những dòng sông ẻo lã uốn cong mình
gợi cảm …
đam mê …
đến độ ngây người.
Ngồi lặng yên trên cánh đồng mà tưởng tượng
nghĩ ngợi mông lung rồi trở về thực tại
thấy sự bình yên sau cánh cỗng làng luôn hiện hữu
luỹ tre vẫn muôn đời thuỷ chung
giang tay đón người quay trở lại.
Thuở ban đầu bước chân ra đi
có mấy ai ngoái lại nhìn phía sau lưng.
Cốt nhục chân quê vẫn thơm như hạt phù sa bóng mẩy
sự cởi mở hồn nhiên pha lẫn nét quê mùa
cứ tưởng là thô kệch nhưng đó là sự chân chất
trong veo
thánh thiện vô cùng.
Hoà vào những dòng sông trôi đến tận cùng
sự lãng mạn chập chờn theo con sóng
mùi thơm rưng rức lan toả khắp miền.
Đời phù sa lắng đọng trong dòng miên thức
tồn tại bởi sự thăng trầm nguyên bản của chính nó
rồi lặng lẽ …. âm thầm
gửi hương vào những cánh đồng
trong sắc màu cây cỏ thiên nhiên
miên man vô tận …
làm nên một cổ tích xanh cho cuộc đời.
(*) “ Mình ên”: một mình
(Trích tập thơ "Hóng chuyện trần gian" của Đình Thu - tác giả giữ bản quyền)