Nguyên
Hậu
Trưa thị thành
Sợi đàn bầu ai ngân văng vẳng
nghiêng trên hành lang gió
Sợi đàn bầu ai ngân văng vẳng
nghiêng trên hành lang gió
dạt
từ phía vườn xa ...
* * *
*
Quê hương
mình từ lúc con gái sinh ra
đã ngọt ngào câu dân ca đằm thắm
trầm bổng lời cha
ngân nga mùa gió chướng
người ta bảo
“Đàn bầu ai gảy nấy nghe
Làm thân con gái chớ nghe đàn bầu”
con cũng là con gái,
con gái bé bỏng của cha
con lớn lên bằng giọt đàn bầu sau mái lá
đùng đục buồn
đùng đục … buồn tênh
* * *
*
À ơi…
“Chim đa đa đậu nhánh đa đa
Chồng gần không lấy đi lấy chồng xa
Lỡ mai cha yếu mẹ già
Chén cơm đôi đũa, bộ kỷ trà ai dâng”
À ơi...
* * *
*
Quê hương mình từ bấy con gái rời xa
không bao giờ quên câu ru ngày ấy
lấp lửng giọt đàn
ngập ngừng con sóng
dập dềnh con nước trên sông
đàn ru thiu thiu cơn buồn ngủ
giọt đậu lên hoa khế sau nhà
tan vào giọt mưa trên tàu cau trước ngõ
giọt quyện vào hương bưởi vách trên
xạc xào bến
quê mé dưới
giọt đong đưa hình nỗi nhớ
lặn vào giấc ngủ buồn tênh...
À ơi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.