Nguyên Hậu
khi lớn lên
tôi không còn mong đợi những ngày cuối năm,
hay cả ngày tết
tôi thả tư tưởng mình đi rong
cho đến khi trở về
đã cận kề một dấu chấm
khi lớn lên
tôi quên cả nỗi đợi chờ
có khi chờ là niềm vui
như chờ món quà mẹ mang về sau buổi chợ,
hay chiếc áo đẹp ba mua cho khi năm mới đang về
nhưng cũng có những nỗi chờ
là đối diện với hư vô,
là đánh cược,
giữa có và không,
được và mất
tôi không muốn tha hóa tâm hồn mình
trong những cuộc chơi của số phận
lâu dần
tôi quên
không còn biết chờ nữa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.