Nguyên Hậu
Phượng nở hè đến, phượng tắt hè
đi, âu cũng là quy luật phổ quát mà ai cũng hiểu, như trong văn chương có câu
“sen tàn cúc lại nở hoa” vậy. Tuy nhiên trong ý này, sen lại là loài được nhắc
đến như một biểu tượng cho mùa hạ, chứ không phải hoa phượng, dân dã, và chỉ có
ý nghĩa với tuổi học trò.
Thật ra, mọi thứ vốn vô thường,
nhưng vô tình hay hữu tình là do lòng người mà ra. Nếu ta vô tình thì mọi vật đều
chỉ là hiện thân, là vô nghĩa. Nhưng nếu người hữu tình, thì tự nhiên ta cũng cảm
nhận được cái vô thường của nó. Trong trời đất vốn có nhiều loài hoa, có loại
hoa bốn mùa, có loại chỉ ra hoa đúng vào mùa của nó, người ta thường gọi đó là
loại hoa báo hiệu. Tùy theo sở thích mà mỗi người sẽ yêu quý những loài hoa
khác nhau. Có người thích hoa ngắn ngày, đó là những loại hoa có thể mọc và ra
hoa suốt bốn mùa, nhưng tuổi thọ của nó không được lâu. Nhưng cũng có người
thích hoa theo đúng mùa, đúng tiết. Cũng như hoa mai, hoa đào là biểu tượng của
mùa xuân vậy. Những loài hoa như vậy, người thưởng hoa phải là người biết kiên
nhẫn, chờ đợi và chuẩn bị tâm thế để thưởng thức. Khi cái diệu thức của thời tiết
đã đến mang theo thanh sắc của đất trời, lòng người sẽ ngất ngây, lâng lâng hạnh
phúc sau những tháng ngày thiếu vắng, vừa có cái xốn xang, nuối tiếc trước cái
bước đi vô tình của thời gian.
Nếu hoa mai, hoa đào là dấu hiệu
của mùa xuân thì hoa phượng là tấm áo choàng rực rỡ của cô gái mùa hè. Mùa hè, phượng
nở, nhưng ít ai để ý và rưng rưng xúc cảm nếu không phải ở tuổi học trò. Bởi
phượng không kiêu sa, không duyên dáng đến lả lướt. Phượng là chứng nhân của buổi rời xa, là ký ức
cho ngày trở về. Phượng rực rỡ trong mắt những cô cậu học trò hồn nhiên, vô lo nhưng lại đằm thắm
trong ánh mắt buồn lúc rời xa của những anh chị sắp bước vào cánh cửa lớn của
cuộc đời. Thế nên mới nói, phượng vô tình hay hữu tình cũng là điều bí mật
trong tâm hồn. Mười mấy năm cắp sách đến trường là mười mấy lần nhìn thấy cánh
phượng rơi. Không biết vô tình hay hữu ý mà hoa phượng lại được trồng ở sân trường,
để rồi linh hồn nó được gắn liền với cái tuổi đẹp nhất cuộc đời mỗi người. Hiếm
loài hoa nào có được cái diễm phúc ấy. Và ngược lại, cũng nhờ có phượng mà những
cô cậu học trò nhận ra được những thay đổi vi tế của tâm hồn.
Tuổi học trò, nếu không có mùa hè,
không có hoa phượng báo hiệu sự chia tay, có lẽ ít ai nhận ra giá trị đích thực của tình
bạn. Hoa phượng mở ra khung trời thơ mộng đón lấy những sợi tơ trong tâm hồn mỗi
người. Nhà thơ Hàn Mặc Tử từng cảm thán:
Sao
bông phượng nở trong màu huyết
Nhỏ xuống lòng
tôi những giọt châu!
(Những giọt lệ)
Thế mới biết cái ấn tượng mãnh liệt
của buổi yêu đầu. Cả một khung trời như rỉ máu trong cái lưu luyến của buổi
chia tay. Màu phượng hay màu huyết? Cái nhập nhòa trong cảm xúc và cảm giác đã
làm vỡ ra tất cả. Thì ra, lòng đã rưng rưng, đã chịu hé lộ cái bí mật từ lâu cất
giấu trong lòng.
Mỗi lần phượng nở là lòng ai đó bỗng
chùng lại, dịu bớt cái hờn dỗi, đỏng đảnh, kiêu kỳ; làm cho ta biết những giá
trị thiêng liêng của tình cảm và tận hưởng những xao xuyến của con tim. Và ai
đó sẽ tiếc nuối vì chưa kịp thổ lộ những thổn thức trong tâm hồn còn quá mỏng
manh. Những cánh tay nắm vội rồi sẽ mang theo cả một khối tình chớm nở trở về
vùng ký ức.
Chiều nay, cơn mưa rào bất chợt
như nói hộ nỗi lòng của những trái tim trước lúc chia tay. Nhưng sẽ còn bao
nhiêu trái tim chưa nói nên lời, bao nhiêu ngấn lệ chưa kịp lau khô, bao nhiêu ánh
mắt có đuôi sẽ theo đến muôn dặm hành trình…
Vậy thì phượng là vô tình hay hữu
tình? Phượng vô tình khi đến như một lời thúc giục, như dấu hiệu của sự chia
xa. Nhưng phượng hữu tình vì màu phượng gợi nhắc những bí mật trong tâm hồn mỗi
cô cậu học trò, là chứng nhân cho những trái tim bé bỏng. Nhìn phượng chắc
không ai có thể vô tâm, hững hờ, vì màu hoa phượng làm cho tâm tình thêm nồng
đượm.
Phương đỏ, ai nói phượng không
xanh?
Phượng hồng, ai nói phượng không
tím?
Phượng lung linh cho đôi mắt ai
sâu…
Mùa phượng 2015