Nguyên Hậu
Tôi có thói quen úp quyển sách đọc
dở lên ngực hoặc bụng trong lúc đi ngủ. Vì dường như tôi không thể ngủ được nếu
không đọc sách trước đó. Những lúc đó tôi thấy mình đi ngủ cùng với Chữ. Những
con chữ sẽ hòa vào trong giấc mơ tôi, chạy vào não tôi, len vào hơi thở tôi… tạo
nên những vệt mờ. Rất đẹp.
Chữ! Ôi, những con chữ huyền nhiệm
nuôi dưỡng tâm hồn và thể xác tôi. Từ lúc còn nhỏ, tôi đã là một đứa nhóc mê đọc
truyện, ban đầu là những câu chuyện cổ tích, sau đó là truyện Cô tiên xanh, rồi
dần dần là những tác phẩm văn học có tác giả hẳn hoi. Nhưng có một điều, tôi
không thích đọc truyện tranh. Tôi chỉ mê đọc những cuốn sách toàn chữ. Tôi mê đắm
những trang sách có chữ ngay từ lúc tôi chưa biết đọc chữ. Đó là điều mẹ tôi kể
lại.
Tôi không thích đọc truyện tranh,
vì tôi chỉ thích thế giới của Chữ. Nó là một cái gì độc tôn mê hoặc tôi. Tôi không
muốn có bất cứ thứ gì khác chen vào thế giới giữa tôi và Chữ. Nó có thể làm tôi
xao nhãng, không còn nhất tâm với chữ nữa. Tôi mê vũ điệu của những con chữ. Những
trang sách có chữ không chỉ hứa hẹn cho tôi một kho tàng kiến thức vô tận, một
thế giới kỳ diệu ẩn chứa đang chờ tôi khám phá mà tôi mê thế giới của Chữ còn
vì một tình yêu riêng. Nhiều khi tôi nghĩ mình bị mê hoặc hay hút hồn bởi hình
dáng, và thanh vị của nó.
Trong giấc mơ, tôi thấy tôi đối
thoại được với Chữ. Chữ với tôi là một nhóm bạn, càng ngày càng đông, và chỗ ngồi
của tôi cũng là một vị trí trong bộ xếp hình ấy. Cùng một lúc tôi cũng có thể
hóa thân thành nhiều chữ khác nhau, tùy vào trò chơi mà chúng tôi đặt ra. Trong
thế giới của Chữ, chúng tôi không nói chuyện. Chúng tôi chỉ dùng hình dáng và
vũ điệu của mình để giao tiếp. Và chúng tôi âm thầm hiểu nhau đến mức không thể
tách rời.
Khi tôi nhắm mắt lại, thế giới của
những con chữ lại mở ra, và tôi bắt đầu phiêu lưu trong đó. Có khi Chữ biến
thành một ngôi nhà bí ẩn, một cái cây hay một khu vườn xinh xắn. Rất nhiều lần
tôi đi lạc trong thế giới của Chữ. Chúng tôi, như những đứa trẻ chơi trò trốn
tìm, Chữ bắt tôi tìm, rồi mất hút. Tôi lang thang, mất hồn. Tôi vô định. Tôi hốt
hoảng, có khi chết giấc. Chỉ đến lúc đó, những người bạn chữ mới hiện ra, tôi sống
lại như bắt gặp một phép lạ, và chúng tôi lại hòa vào nhau, vui đùa bất tận…
Tất cả những gì hiện hữu trong thế
giới ấy đều là sự biến hình của Chữ. Tôi gọi đó là sự hóa thân kì diệu. Tôi
thích tìm hiểu nhiều loại ngôn ngữ khác nhau trên thế giới một phần vì muốn tận
hưởng sự kỳ diệu ấy. Kỳ diệu hơn hết là khi đặt những con chữ ngẫu nhiên lại với
nhau, nếu không cho ra một nghĩa nào cụ thể, tôi sẽ nhắm mắt lại, chiêm ngưỡng
vũ điệu của Chữ, rồi hình dung ra tất cả những điều mà những người bạn ấy gợi
ra. Đó có thể là một dòng sông, một thảo nguyên mênh mông hay một dải ngân hà,
… Với tôi, đó chẳng khác nào một thế giới hỗn độn nhưng hài hòa, giống như những
hành tinh với sự xếp đặt rất ngẫu nhiên trong vũ trụ của chúng ta. Yếu tố ngẫu
nhiên luôn mang lại sự bất ngờ và ý vị riêng. Và ý vị của nó không gì khác hơn
là sự diệu kỳ, bất tuyệt!