Nguyên Hậu
Đêm rơi,
hun hút!
Em rơi tõm xuống trũng
đêm
bức bối
Em thèm một cơn gió
hay vài giọt mưa
tí tách,
tí tách
lên hình hài khô hoang
rũ rượi xác khúc dương cầm
cuồng nhiên
âm vọng
âm vọng
Trốn khỏi khúc âm rỉ rả
linh hồn em thoát lên
bay ra khỏi lò bát quái
Em tìm anh,
tìm anh
Em đi lang thang,
lang thang
mà chẳng thấy
Bóng đêm vươn những cánh tay dài lực lưỡng
như những gã trai điên cuồng
hắn vồ lấy thân hình em
khóa kín đôi môi em
thít chặt linh hồn em,
tê dại
Hắn đồng lõa
để anh của em
tự do
đi mất!
Em òa khóc
tiếng khóc nhập vào xác khúc dương cầm
dang dở
dang dở
những điệu valse điên loạn
xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng...
bóp nghẹt em
đến khi
em chỉ còn cái xác
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.