Nguyên Hậu
Cuộc sống
vốn dĩ rất kỳ diệu. Vậy nên càng sống, tôi càng thấy mình không thể không say đắm,
không bị cuốn hút bởi nó. Mỗi ngày sống là mỗi khoảnh khắc đan xen giữa niềm
vui, nỗi buồn, hạnh phúc và nỗi bất hạnh… Vậy mà không mấy ai thôi xao xuyến,
như thể đứng trước một tình yêu đơn phương, hay vụng trộm, luôn tạo cho ta cái cảm
giác hồi hộp lẫn háo hức, tò mò thú vị.
Và như
vậy, khi cảm nhận sự kỳ diệu của cuộc sống, tôi đồng thời cũng đang cảm nhận
cái thân thể hiện tồn của thời gian. Tôi đang thấy thời gian trôi. Thời gian
trôi qua mi mắt tôi, trôi qua kẽ tay tôi, rất mỏng, rất chậm, đủ để con người cảm
nhận và nuối tiếc. Tôi không thể bắt thời gian dừng lại. Cũng như bao nhiêu người
từng có ý muốn đó, nhưng có được bao giờ. Nhiều người nói thời gian là phương
thuốc nhiệm màu, là vàng, là vô giá. Người thì nói thời gian vốn vô tình… Tôi lại
thấy thời gian là một điều gì bí mật, khó chiếm đoạt đến tận cùng. Thời gian
không vô tình mà ngược lại rất có tình, rất thâm thúy. Thời gian giúp con người
nhìn rõ bản thân. Thời gian đánh thức trong tâm hồn ta cái phần thức vốn còn ngủ
sâu nếu không cảm biết được. Thời gian cũng chính là lương tâm, là màu nhiệm của
vạn vật, không riêng gì con người. Thời gian là tất cả những gì hiện hữu trên thế
giới, trong vũ trụ.
Thế giới
sẽ ra sao nếu không có thời gian? Thời gian là hơi thở của vũ trụ. Tôi đang
nghe thời gian chảy qua thân thể, chảy qua từng nhịp thở của tôi. Trong phút chốc,
tôi thấy mình và vũ trụ hòa làm một, không thể tách rời. Thời gian không làm cho mọi vật trở nên già cỗi
mà ngược lại còn làm tươi mới cho thế gian. Bởi đó là quy luật. Có cái gì khi
chết đi mà không tạo sinh bằng một hình thức khác. Cuộc sống, qua nét vẽ của thời
gian sẽ ngày càng tinh khôi, nhiều màu sắc. Thời gian còn là một sự thanh lọc.
Có cái gì qua thời gian mà không bị thay thế? Dù cho đó là một quy luật nghiệt
ngã, nhưng nếu không như vậy, liệu còn có một vũ trụ như bây giờ?
Tôi không muốn bắt thời gian trôi. Cũng như một
chiều kia, tôi muốn nỗi buồn của mình dừng lại. Vì tôi yêu quá! Tôi muốn ôm ấp
một khoảnh khắc ngưng đọng tất cả, để hứng, để chứa đựng thời gian trong một bụm
tay. Thời gian sẽ không vô tình mà tràn qua kẽ tay, vơi đi bớt.
Nhưng tôi
yêu thời gian! Nên tôi cũng không bắt thời gian dừng lại. Tôi muốn thời gian được
là thời gian, thuần nhiên và tinh khiết. Nghĩa là lúc đó tôi đang tự phũ phàng
với bản thân. Những lúc như vậy, tôi lấy hồn mình ra để chứa đựng nỗi buồn, vô
tận. Hồn tôi nặng trĩu, tôi muốn vỡ… Không còn cách nào khác, tôi trôi theo thời
gian, đồng lõa… Tôi vừa yêu, vừa phản lại mình. Tôi vừa yêu quá cuộc sống này,
vừa muốn từ bỏ tất cả khi nhìn thấy những gì hữu hạn xung quanh mình đang trôi
đi, trôi đi… Tựu chung, tôi vẫn là người vì quá yêu mà ích kỷ, ích kỷ với chính
bản thân mình.
Và tôi
thấy thời gian giống như thấy nỗi buồn của tôi vậy. Con người sẽ không thể sống
tốt nếu không có niềm vui. Nhưng nếu chỉ vui mà không có nỗi buồn, con người sẽ
ra sao? Nỗi buồn như mạch nước nhỏ chảy qua tâm hồn. Niềm vui là ánh ban mai.
Nhưng nếu quá chói chang, tâm hồn sẽ héo khô đi mất. Con người có nỗi buồn như
thiên nhiên, vũ trụ có nước để giữ cho cuộc sống luôn tươi mới. Trải qua một nỗi
buồn nhẹ, tâm hồn sẽ được tắm gội trong làn sương mỏng của hạo nhiên, đọng lại
những giọt sương nhỏ, trong veo. Vì vậy mà tôi háo hức với niềm vui, nhưng cũng
say sưa với nỗi buồn. Như thể nó là suối nguồn nuôi dưỡng sự thuần khiết trong nội
tâm tôi.
25.10.2015
N.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.