Ảo
Nguyên Hậu
“Thơ xuất phát tự lòng mình nhưng không thể cứu nỗi trái tim mình…”
Thêm một lần đối diện niềm đau!
Thêm một lần bỏ hoang miền ký ức…
Ta đi tìm ta
Trong bóng ảo cuộc đời
Một nửa hồn đi mất
Một nửa hồn sót lại mảnh tang rơi
Gương mặt ta
mang hình loài thú dữ
đánh cắp của đời tình yêu
tha đi hoang
một kiếp lạc loài
Ta bỏ đời
hay đời rũ bỏ ta?
Xác hoàng hôn còn ngập ngừng trên bàn tay tội lỗi
Ta tặng thêm cho đời một vết máu
hoen ố niềm tin
loang lỗ khoảng trời hồng
Ta tìm thấy gì giữa chốn nhân gian?
Ta tìm thấy gì giữa chốn thương đau… ?
N.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.