Chúng ta chưa mất hết – Tự Do yêu dấu
Nguyễn Quốc Thái
Anh rơi vào em như cơn đắng cay bất chợt
Nụ hôn vội vàng bên chuyến xe đò cuối ngày ướt sũng nắng
Sài Gòn ngơ ngác cuối trời – em mang đi hơi ấm của môi ngực thuần khiết
Mơ ước và Tự Do như động mạch và tĩnh mạch
Như em và anh, như khổ đau và hạnh phúc
Hãy nén đau nuốt vào lòng.
*
Chiếc kẹp tóc em như cây archet trên những sợi vỹ cầm
Lùa qua tóc em nỗi xót xa bất tận
Của Tự Do bị bẻ gẫy
Trong tiếng kêu hoảng hốt của hy vọng
Như một nỗi đau đầy gió – lần nào hôn nhau em cũng khóc
Tự Do yêu dấu
Suốt chiều dài đời tôi – em , vết thương ấm áp lấp lánh
Ngái xanh mùi lá cúc tần
Và ngọn nến đêm Giáng Sinh cúi mặt xuống khóc dấm dứt.
*
Chúng ta ngồi bên nhau như mùa Thu
Thấm đẫm những tiếc nhớ và gió
Bàn tay em tưởng chừng ánh mắt năm nào
Cào xước phần đời anh còn lại
Viên thuốc làm sao dịu cơn đau
Hơi ấm mỏng đâu đủ sưởi nhau qua cơn nhớ ẩm ướt
Bông lylas ngập ngừng bên cửa sổ
Mưng tím một vầng trăng lưỡi liềm.
*
Như mùa Hạ vật vã những tiếng ve ửng đỏ ngoái nhìn góc phố đó
Góc phố nào ở Sài Gòn chúng ta không va đập những kỷ niệm nhói buốt
Những kỷ niệm viết nguệch ngoạc thiết tha
Bằng tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Việt…
Những ngày tháng thanh xuân ngất ngư khờ khạo
Ấm đẫm mùi vị của mưa và hồi tưởng
Em, em , buồn cười thật , đau đến vậy ư ?
Tự Do đã hồi sinh trên những đôi mắt trẻ thơ
Trên lớp vỏ ngoài đã rách vỡ từ thưở trùng dương hốt hoảng những tín hiệu
Anh thì thầm với em – chúng ta chưa mất hết
Chưa mất hết, anh yêu em – Tự Do yêu dấu !
Sài Gòn, XI.2011
NGUYỄN QUỐC THÁI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.