Nguyên Hậu
trong giấc ngủ
em thường thấy mình lạc vào những ngôi nhà hoang
ngôi nhà có nét thân quen nhưng đích thực là lạ lẫm
dường như đó là nơi cất giấu những mảnh ký ức vụn tả
tơi thời xa ngái, thuở chưa có em trên đời
có dấu rêu xanh, cánh cửa vỡ, bức tường loang lỗ
những bậc cửa bằng cây cũ kỹ
và những căn buồng trống không…
nơi đó
con đường dẫn vào
hoặc là cỏ
hoặc rất nhiều nước bao quanh
theo những mời gọi siêu hình, bao giờ em cũng là người tìm đến
rồi thất vọng trong nỗi sợ hãi vô cùng
ở đó
em đã thấy những người từng quen trong những cuộc
gặp gỡ
của những giấc mơ liên hoàn nhau
họ xuất hiện trong những căn nhà hoang, vừa quen vừa
lạ
hỗn loạn người tốt, kẻ xấu
có kẻ còn giấu cả gương mặt mình
...
...
kết thúc giấc mơ
bao giờ em cũng là người chạy trốn
nhưng lòng đã đi hoang…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.