Nguyên Hậu
Sáng hồn nhiên đưa anh vào tình tự
Cơn gió lành vờn mái tóc em bay
Lòng rung động, con tim chừng xao xuyến
Nắng rơi vàng, và lòng anh cũng mê say
Chiều nhung nhớ trên bước chân ngập ngừng
Làn mưa phố rơi xuống hiên mệt nhoài
Lá hoa vàng chiều kêu thầm gót chân ai
Phố xưa buồn nhiều âm thầm hát nghêu ngao
Lòng vương vấn ôi phố quen chiều nào
Ngày xa vắng bao phím nhung rệu rời
Tiếng xưa dìu dịu rơi vào lối tim ta
Tình khúc cuối ru lòng thiết tha…
Dù như thế anh đến như xưa hò hẹn
Chiều hôm xuống anh hát rong chơi một đời
Gió hôn vào chiều vẽ màu mắt em say
Anh hôn vào chiều âm thầm xác lá nghiêng bay…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.