Nguyên Hậu
Em muốn cuốn anh
vào chiều
rồi vội vã yêu
đương không sợ hãi
tia nắng quái
chiếu xuyên qua hồn
làm nỗi cô đơn của
em chạy trốn
dưới hốc mắt
xanh xao
Em không còn đường
thoát giữa màn đêm
nhập nhòa, ngập
ngụa
ảo ảnh đè lên ảo
ảnh
cuốn xoay vòng cơn
lốc men say
Em không cần anh
lúc ban ngày
ta quay lưng vào
nhau
cả hai chỉ còn
là cái bóng dưới chân tường
hai vạch màu xám
ngoét
Cung đường vàng
mỗi chiều em băng qua
cố đuổi theo cái
bóng của mình
vun vút …
nhưng không bao
giờ bắt kịp
… đường quá
thênh thang
quay đầu
chen vào nỗi cô
đơn
hương xưa còn phảng
phất
vì đã quen thuộc
với chiếc bóng
nên em không sợ
lạc
chỉ sợ tiếng
lòng
xan xát trái tim
côi
8.2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.