Nguyên Hậu
Hôm nay cũng cảm xúc, cũng nỗi lòng nhưng tôi không định sẽ làm thơ. Tự tôi cảm thấy mình có lỗi khi ban vào thơ quá nhiều nỗi đau, quá nhiều những chuyện buồn. Thơ có lỗi gì đâu mà phải chịu đựng những nỗi đau của loài người. Vậy là tôi lại lấy hết lòng thành của mình để viết… viết thế thôi, chẳng biết sẽ thành gì!
Nghĩ ra thì cảm giác làm người có lỗi cũng có cái sung sướng của nó, sung sướng khi nhận được “nụ cười không lành lặn” của người khác dành cho mình, để rồi từ nụ cười đó lại lan tỏa thành những vòng sóng, lăn tăn mãi trong lòng. Ban cho nhau những nụ cười, dù là không lành lặn cũng là niềm vui của người, để rồi mỗi bên một cách hiểu, chẳng ai giải bày ra làm gì, có ai muốn làm người cao thượng trong hoàn cảnh đó đâu.
Chắc chẳng còn nỗi mất mát nào hơn khi nhận được hai từ “tỉnh táo” trong tình yêu. Để có được sự tình táo ấy thật không dễ chút nào. Có ai biết người em ấy phải trải qua những cảm xúc gì, phải nén lại những điều gì để đổi lấy hai từ ấy? “tỉnh táo”! thật nhẹ với người nhưng nghe sao xa xót quá…
Chợt nhớ câu thơ “Giữa cuộc tình em náo ức chia tay” (**). Cái “tỉnh táo” chắc cũng phần nào giống cái “náo nức” của người em kia. Không biết người “em” đó khi nhận được câu thơ có thật sự “náo nức” không, hay sẽ là một nỗi đau không thể nào mang cất được. Có những nỗi đau hay niềm vui sướng khi còn của riêng mình thì còn đủ sức cất giấu, đeo mang, nhưng khi đã trở thành cảm giác qua sự cảm nhận của người khác, dẫu cùng hay trái chiều cũng đều trở thành quá sức. Lúc đó cái “náo nức” kia không còn là “náo nức” của người đeo mang nữa rồi mà đôi khi lại là cái náo nức của người cảm nhận ra nó.
Lại nhớ ý thơ “như một nỗi đau đầy gió…” (***). Quả thật nếu nỗi đau nào cũng đầy gió, cũng như gió và có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào thì “đau” cũng cam lòng. Nhưng “nỗi đau đầy gió” có phải là tận cùng của nỗi đau chưa, hay chỉ là thoáng chút trong lòng, như cơn gió, dẫu có lúc biến thành lốc xoáy nhưng rồi cũng bay đi. Người ta nói, cái gì dữ dội thì cũng mau qua. Niềm đau, nếu được là “nỗi đau đầy gió” thì ... ước gì mình cũng có một nỗi đau như thế!
Ai đó đưa cho tôi bài thơ vừa làm và nói rằng đó là bài thơ hay, người đó tặng tôi cùng những nụ cười bất tận. Tôi đã đặt tên cho nó là “những nụ cười không lành lặn”. Ngay lúc đó tôi lại thấy mình biến thành tên tù chung thân, không bao giờ thoát ra được cái cảm giác của nỗi buồn đau và tội lỗi. Trời đông không quá lạnh, nhưng sao thấy rét trong lòng. Có lẽ vì mình vừa mở toang thêm một cánh cửa, cánh cửa của sự ấp ủ, yêu thương. Chấp nhận! Còn biết nói gì, cũng chỉ biết làm đầy thêm những nụ cười dẫu không mấy trọn vẹn kia. Cả hai cùng cười, nhưng sao thấy đau nhiều hơn. Nụ cười như những mũi tên xuyên tận hai trái tim, những giọt máu rơi xuống nền đất lạnh…
Lại thấy mình nhẫn tâm quá, giống như cái người “náo nức” năm xưa? Đời ai muốn “náo nức” thế đâu, nhưng cuộc đời, ai bắt nó hoàn hảo được như ý mình. Không biết tác giả sau khi viết nên những dòng thơ đó có cảm thấy hả hê, náo nức lây với cái náo nức của người em đó không? Nếu có thì người em kia chắc cũng không tiếc mấy cái “náo nức” của mình…
Những người yêu nhau, đến lúc phải chia tay, dù lời nói thốt ra có ngọt ngào, đầy thiện ý nhưng cũng hóa ra cay đắng lạ. Vậy thì thử hỏi, giữa người ra đi và người ở lại, bên nào sẽ cay đắng nhiều hơn?
(**), (***): lấy từ ý thơ Nguyễn Quốc Thái
(**), (***): lấy từ ý thơ Nguyễn Quốc Thái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.