“Cuộc đời không phải là xâu chuỗi thật sự vui, xâu chuỗi có nhiều hạt lớn, hạt nhỏ, hạt xấu, hạt tốt, hạt cười, hạt khóc, hạt hạnh phúc, hạt vô hạnh… nó là xâu chuỗi vô thường” (Mạc Can)

Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011

TẢN VĂN: GIẤC MƠ


Nguyên Hậu
      
        Nhận một cuộc hẹn! Gặp nhau, đơn giản chỉ thế thôi, đâu cần phải nghĩ xem mình sẽ nói gì và nhận được gì sau cuộc hẹn hò ấy. Mà hai tiếng hẹn hò với một cô bé chỉ vừa bước qua tuổi đôi mươi cũng gợi ra  nhiều cung bậc lắm. Có khi lại nghĩ đến những ly cooctai xanh đỏ, có khi là ly cafe sữa nóng thơm lừng, lại có khi là những chiếc kẹo bé xinh xinh… Ai đó đã từng nghĩ về những điều đó, những đứa bạn của nó hay những cô cậu học trò mà nó thường thấy trong trường. Thế giới trong tâm hồn nó lại khác…


       Hẹn hò! Có bao giờ nó xem một cuộc gặp gỡ nào đó đúng nghĩa là một cuộc hẹn hò không nhỉ? Có lẽ có, nhưng cũng có khi chưa bao giờ. Nó chỉ nhớ trước, trong và sau những cuộc gặp gỡ nó đã có những suy nghĩ rất … mơ hồ. Lần đầu tiên thế giới vốn đóng kín trong nó bị mở toang một cách không thương tiếc, lần đầu tiên nó trải qua điều đó!  
       Trước khi điều đó xảy ra nó vẫn thường đinh ninh một điều, giống như suy nghĩ của các cô nàng trong những bộ phim truyền hình Hàn Quốc, hay ví như những chiếc kẹo ngọt, đủ màu sắc và cứ lung linh lung linh mãi trong những giấc mơ. Nó cũng đã chuẩn bị để đón nhận những chiếc kẹo như thế. Nếu không thật nhiều màu sắc thì cũng ngọt lịm đến ngây ngất tâm hồn, sẽ theo mãi… theo mãi… hương vị của chiếc kẹo đầu tiên.
       Nhưng nó không ngờ có một kẻ xấu đã âm thầm đi theo nó, suốt trong những giấc mơ từ thời trung học, khi nó bắt đầu biết nghĩ đến cuộc đời. Ban đầu là một cái gì đó mơ hồ, không thành hình, không thành tiếng, chỉ thỉnh thoảng vụt qua nhưng cũng khiến nó rùng mình… Giấc mơ cứ như một cái gì ám thị trong đầu óc, để rồi một ngày kia, nó cũng mơ hồ nhận ra hình dạng thật của nó trong cuộc đời mình. 
      Yêu! Tình yêu ai mà chẳng muốn? Nhưng trong nó đã có nỗi sợ… sợ đến mức không dám đến gần. Nhìn những cặp tình nhân yêu  nhau, tâm sự cùng nhau, thấu hiểu nhau qua từng cái nắm tay, từng cái tựa đầu và rồi qua những nụ hôn mà nó ao ước biết dường nào. Nhưng trong ao ước vẫn tiềm ẩn một nỗi sợ triền miên… Nỗi sợ đó đã thành hình từ khi nó quen người ấy, khi nó biết rằng… nó không thể… Những câu chuyện, những giải bày, nó và người đó dần dần biểu lộ cho nhau, nhưng vẫn rất mơ hồ…
      Hồi còn đi học, nghe bạn nó nói rằng, nụ hôn chính là liều thử của trái tim. Nếu được hôn người mình thật sự yêu, cảm giác đó sẽ rất ngọt ngào, giống những cây kẹo mút, theo mãi trong đời … đến một ngày nhận ra rằng mình không thể thiếu vị ngọt đó thì … tiến tới hôn nhân. Còn nếu lỡ có cảm giác với nhau mà trong giây phút đó chẳng cảm nhận được gì hết thì tình yêu đó coi như … lạc đường. 
      Bạn nó chỉ nói hai điều đó và trong lòng nó cũng tin có thế mà thôi. Nhưng bỗng một ngày nó được đón nhận giây phút ấy. Tuy không thật sự chủ động nhưng những giác quan trong cơ thể thì không đánh lừa được bao giờ. Nó đã đón nhận chiếc hôn đầu tiên trong một chiều… vô tận.
     Và rồi, trái tim bé nhỏ ấy đã sửng sốt nhận ra… đáp án mà nó nhận được không trùng với 2 đáp án đứa bạn nó đưa ra. Không ngọt, cũng không nhạt, cái mà nó cảm nhận được rất lạ. Cái ngọt ban đầu đang dần chuyển sang vị đắng! Môi nó rần rật rung lên, trái tim đã không còn yên vị như trước. Một nỗi sợ hãi len dần trong đầu. Nó cảm giác mình đã lạc … lạc mất rồi! Nó lạc vào một con đường rất rộng, rất dài, con đường đó lại dẫn đến một ngôi nhà khang trang, bên ngoài có rất nhiều hoa và cây cảnh. Xung quanh ngôi nhà được rào chắn khá cẩn thận. Ổ khóa đặt bên trong, lại có tiếng nói, tiếng cười rất ấm cúng, nhưng với nó lại có cái gì rất lạnh lẽo, khiến nó chỉ dám đứng đằng xa chứ không dám tiến gần. Nó mơ hồ nhận ra ngôi nhà ấy vốn không dành cho nó, ngôi nhà đã có chủ rồi! 
      Trong giấc mơ, nó đã bỏ chạy ra khỏi con đường đó, nhưng càng chạy nó càng thấy bao la, càng không tìm ra được lối về như trước. Bởi đôi chân nó vẫn chạy nhưng tâm hồn nó thì lạc mất rồi. Trên môi, trên đầu lưỡi nó thấy vẫn còn chút vị ngọt, nhưng cái ngọt đó không thể níu giữ được bàn chân nó, nó không xóa bỏ được sự hiện diện của chiếc cổng kia…  nó không còn dũng cảm bước thêm về phía trước… có lẽ nó không quen khi nếm trải mùi vị này. 
      Choàng tỉnh khỏi giấc mơ, nó vẫn không thể vứt ra khỏi đầu cảm giác sợ hãi. Nó lục lọi trong trí nhớ tất cả những gì đã xảy ra nhưng vô vọng. Tất cả chỉ là giấc mơ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...