“Cuộc đời không phải là xâu chuỗi thật sự vui, xâu chuỗi có nhiều hạt lớn, hạt nhỏ, hạt xấu, hạt tốt, hạt cười, hạt khóc, hạt hạnh phúc, hạt vô hạnh… nó là xâu chuỗi vô thường” (Mạc Can)

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

Nhớ nhà...


Nguyên Hậu

           Chủ nhật, không về nhà ở Bình Dương mà ở lại Sài Gòn làm một số công việc còn sót lại trong tuần. Nói là ở trọ, nhưng hầu như tôi chỉ ở những ngày trong tuần khi phải học và làm việc, còn cuối tuần tôi thường sắp xếp chạy về nhà. Được về lại ngôi nhà của mình, gặp mặt những người thương yêu và nhất là tận hưởng không khí trong lành, yên tĩnh tuyệt đối trong một khu vườn có rất nhiều cây giúp tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần cũng như sức khỏe sau một tuần làm việc và học tập ở Sài Gòn. Ở nhà, sáng chủ nhật nào tôi cũng dành cho mình ít nhất hai tiếng, ngồi trong phòng, nơi có ô cửa sổ hướng ra vườn. Tôi thích được ngồi một mình, thật bình yên, có khi đọc vài trang trong quyển sách mình yêu thích xung quanh là tiếng nhạc nhẹ, đều cùng tách trà hay café. Có khi chỉ ngồi lặng yên, không làm gì, đó là cách tôi cân bằng cuộc sống của mình.

          Tôi thích về nhà vào cuối tuần vì ở đó, tôi được tự do với chính con người và cảm xúc của mình. Những người trong gia đình rất hiểu tôi, họ không bao giờ làm phiền mỗi khi tôi như thế. Và cuối tuần chính là thời gian thư giãn tuyệt đối mà họ dành cho tôi. Ba mẹ tôi, dường như cũng là một thói quen, hễ cuối tuần là lại muốn có bóng dáng của con gái mình ở nhà, nên tuần nào cũng vậy, cứ chiều thứ sáu họ đã gọi điện, hỏi tôi tuần này có gì bận ở Sài Gòn không, họ rất mong được gặp tôi vào cuối tuần.

 Hee và Thư: hai đứa.... "con muộn" của ba mẹ tôi
        
            Lớn rồi mới thấy quý thời gian được sum họp gia đình đến thế. Cuối tuần là dịp anh chị em tôi sum họp ở nhà. Ba mẹ chỉ có 3 cô con gái, nên khi mấy chị lập gia đình, ba mẹ nhất định muốn các con cất nhà xung quanh, không cho đi xa, một phần là mong mỏi và cũng là niềm vui của họ, muốn được trông coi nhà cửa và giúp đỡ nhau những lúc có chuyện bất trắc. Nói chung, họ không muốn rời xa những đứa con của mình, dù cho các anh chị của tôi có lớn đến mức nào, với ba mẹ, họ vẫn cần sự hỗ trợ, chăm sóc. Ngày trước, ba mẹ chỉ có 3 đứa con, chứ từ khi hai chị tôi lập gia đình rồi sinh con, ba mẹ có thêm 4 đứa nữa (hai anh rể và hai đứa cháu). Ở gần bên nên không có chuyện gì là ba mẹ không biết. Có khi  giữa khuya đang ngủ, nghe đứa cháu nhà bên kia ho một tiếng, mẹ cũng trở mình thức giấc, rồi chạy qua xem có đau ốm gì không. Lúc anh chị tôi đi làm, gửi chúng ở nhà cho ba mẹ, cực thì cực thật, nhưng ba mẹ kiên quyết không cho gửi bên ngoài. Họ nói khi nào chúng lớn lên thì cho đi học luôn, chứ còn nhỏ thì ở nhà cho ba mẹ giữ. Vậy nên chúng quý ông bà nhiều còn hơn ba mẹ chúng. Nhiều lúc về nhà, thấy chúng không rời mẹ tôi nửa bước, đi đâu cũng theo, rồi cùng chơi đùa, tôi cứ nghĩ ba mẹ tôi vừa có thêm hai đứa con ... muộn. Nghĩ mà tức cười... Dạo này đứa lớn hơn đã đi học lớp lá, nhà còn một đứa, mẹ cũng đỡ mệt hơn. Và cứ hễ cuối tuần  gia đình lại đông đủ, mấy đứa cháu lại có dịp  “định cư” bên nhà ông bà ngoại. Nhiều lúc chúng chạy giỡn rầm trời, ồn ào thiệt, nhưng tôi biết ba mẹ tôi vui, vì sang thứ hai, căn nhà lại trở về với trạng thái yên lặng… Yêu làm sao khoảng khắc gia đình được ở bên nhau, đó cũng là ký ức đẹp của mỗi thành viên trong gia đình tôi.

           Tuần này vì có một số việc bận, tôi không về nhà được. Sáng thứ bảy, mẹ nghĩ tôi sẽ về nên chuẩn bị đủ thứ, nhưng khi tôi nhắn tin bảo không về được, chắc mẹ cũng buồn. Rồi mấy đứa cháu cũng gọi điện hỏi: “Dì Út đang làm gì? Sao dì Út hôm nay không về chơi với con?”, nghe xong thiệt chỉ muốn bay về nhà. Nhưng mà biết làm sao được, lại sắp tới thi cử, phải dành thời gian ôn tập. Biết là về nhà sẽ vui, nhưng đổi lại, tôi không thể gạt bỏ được cái hấp lực của việc tận hưởng không khí vui vẻ bên gia đình, nên thường sẽ không thể chuyên tâm học được. Ngày chủ nhật ở nhà sao mà trôi qua thật mau, đến lúc phải đi thật không muốn tí nào mặc dù tuần nào cũng về và nhà cũng không cách thành phố bao xa. Vậy nên tôi càng hiểu và thông cảm cho những người vì hoàn cảnh hoặc quê  ở quá xa, không thể về thường xuyên, cảm giác đó chắc còn lớn hơn của tôi gấp mấy trăm lần…

        Vừa gọi điện thoại về nhà, biết mọi việc cũng bình thường, không có gì đặc biệt ngoại trừ vắng bóng tôi, thấy cũng yên tâm phần nào. Tuần sau là sinh nhật Seung Hee, chắc chắn tôi sẽ về…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...