Bài tháng tư ở Daul
Nguyễn Quốc Thái
Anh nhớ em quằn quại như ngọn lửa đêm trở rét
Sài Gòn bỗng gầy một cành xoan và tình ta tím đi
Mỗi sớm mai ánh mắt em ríu rít bay chuyền
trên những cành ước vọng,
Anh bơ vơ trong em như tảng đá ẩm ướt
những vết chân của gió
Mùi hiu quạnh phả vào giấc mơ,
đêm hun hút nỗi em
Tiếng thốt lên đau một đời anh
Như niềm hạnh phúc mưa bay ngằn ngặt
Nụ hôn đau xé môi
tiếng hồ cầm phơi phới tóc rối che mặt anh
Tay buông nhói buốt chiều nghìn trùng
Nước mắt lăn trên triền định mệnh
vàng tê dại hoa cúc
Ly cà phê vỡ sóng ướt mặt anh khờ dại
Anh hơ tay mình trên tên em
quờ quạng hạnh phúc
Ôi người ơi – mắt cháy nắng phương nam
môi hoa đào tháng giêng Hà Nội
Lời dịu ngọt đập vào ngực tiếng sóng trầm
Miệng cười rưng rưng.
Em co nhỏ trong tay cơn bão rên
khắp thung đồi ửng hồng
Tiếng chim hót bâng quơ ngoài của sổ
Buổi trưa gãy nghiêng, đóa tường vi sợ
Nỗi đau đớn quyến rũ tràn ngập tiếng trống
Mùa thu thảng thốt trong tim anh
những ngày em đi đâu
Chuông điện thoại nấc lên
ngỡ tiếng – gọi – câm – nín – của – em
Chiều tựa lưng vào cột đèn ngoài ngã tư
ánh mắt đẫm gió
Nụ hôn thiêu cháy một vùng đời nghi ngút khói
Anh ngủ trong tay em có giật mình không?
Tiếng vó ngựa loang lưng đồi
viên đạn héo nâu rụng ngoài cửa kính
Ngọn nến trong sương mù lấp lánh mắt em cười
Ly cà phê buổi sáng quặn đau
nhịp điệu bài hát cũ
Bài hát khuỵu ngã trong kỷ niệm không trở về
LHLB Đức, IV.2000
N.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.