Bình yên
Võ Mạnh Hảo
sen trốn khỏi mùa thu
cánh hoa tàn ngụp lặn dưới hồ
trong tiếng rì rầm củi lửa
thời gian mù lòa vỗ cánh bay lên
phá vỡ tấm bình phong hoài niệm
anh thấy những ngôi nhà nằm lạnh bên dòng sông hiền như con gái
những chiếc thuyền tung tăng ngược dòng
bờ đê lớn dậy mùi cổ tích
cô Cám giả vờ đáng rơi chiếc hài tí tởn qua sông
chùm hoa thèm ác độc
giết chết bầy ong lãng tử
chàng trai yêu cô gái
kéo nhau đến cánh đồng thề hẹn
giọng lúa nói mê
hay người thở vì duyên phận
ánh mắt chạy theo đường biên của gió
căn phòng gỗ
anh kìm hãm ký ức lùa về
thở dài
đắn đo, vuốt những ưu tư trên vòm ngực rộng
ngoài bình yên nắng cởi mình lấp lóa
dáng vẻ thiên thần
(Trích tập thơ "Dậy muộn")
N.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.