Gửi Maria
Hoàng Dũng
anh nhìn trời nhìn đất, nhìn cỏ nhìn cây
maria
này đây tiếng biển thở dào dạt, anh nhớ
nhịp tim gấp gáp một chiều nắng vàng lụa
maria
này đây con sóng chạm, anh rùng mình như thể
bàn tay em mơn man
maria
này đây quả phi lao, anh mơ hồ thấy lại
trên thân thể em xinh xinh những vết thủy đậu
ôi maria
dưới trời đêm lấp lánh những vì sao hạnh phúc,
anh nhắm mắt, tưởng như em bên cạnh,
và bất giác quờ tay vào khoảng không
để ôm em, ước sao được ngửi mùi tóc
mới đó mà đã là kỷ niệm
anh, gã đàn ông điên rồ,
mặc kệ những ánh mắt tò mò,
vừa đi đường vừa hát ru
cho em say nồng giấc ngủ cách xa anh
hàng trăm cây số
mới đó mà đã là kỷ niệm
anh, chàng trai mới lớn, nửa đêm đến
đứng hồi hộp bên nhà người yêu dấu,
để nhìn lên và tưởng tượng
anh quên hết những phiền toái có thể,
quên mái tóc bạc của mình
anh nghĩ anh có thể bất chấp tất cả
có lẽ cuối cùng anh là người chừng mực,
phải trở về chừng mực
như bụi tro trở về bụi tro
maria
có lẽ tình yêu chưa đủ mãnh miệt như anh tưởng
và anh không vượt qua được
cái hàng rào cuối cùng
maria
có lẽ thẳm sâu trong lòng anh
là một ông đồ nho lặng lẽ quan sát anh,
thỉnh thoảng mỉm cười chế nhạo
và bây giờ ông đồ ôm mặt khóc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.