Đi giữa trời xuân
Trần Văn Chung
mà cả rừng cao su lộc non bỗng nhú
dòng nhựa trong thân khẽ khàng nhịp thở
thì thầm lời yêu dưới trời xanh
đông đã thôi giăng sương mông mênh?
mà cánh rừng ngập ngừng tiếng lá
chim bay qua như quen như lạ
nhưng gặp tôi thì lượn trăm vòng
sao bỗng nhớ em quá vô chừng
thời gian đi qua chỉ mùa xuân dừng lại
tuổi xanh cũng qua nhưng tình yêu trẻ mãi
nên lòng nôn nao
dù mây có bay trên cao
thì nắng cứ xuống tràn đầy nội cỏ
cho lũ bướm trở về lối cũ
gọi mùa xuân
hoa cúc vàng nở cánh phân vân
bên áo mới thẹn thùa duyên thiếu nữ
ai cười làm chi cho quyến rũ
ơi xuân, về hay chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.