BA LÔ TRÊN PHỐ
|
Nhà thơ Hoàng Trần Cương |
Một sáng ra đường
Anh lặng người trước những chiếc ba lô
Trên vai các em quàng vào phố xá
Những chiếc ba lô vừa quen vừa lạ
Bàng hoàng anh nắn lại bờ vai
Những chiếc ba lô không một bóng lá cài
Sao như có màu xanh thuở ấy
Màu xanh
Của một thời anh từng mơ đấy
Bây giờ cười nói líu lo
Những chiếc ba lô
Sớm tinh mơ cơ động đến trường
Các em chở bình yên về rợp phố
Nghẹn ngào, anh rướn nhìn theo…
11/1997
GIẢI PHÁP
Nhiều lúc anh muốn bứt đi dòng hồi tưởng của mình
Những ký ức từng làm em say xẩm
Khi sốt rét quật anh ngã sấp
Buổi động trời vết thương cũ nghiến răng
Nhiều lúc một mình ngồi muốn nuốt chửng cả mùa trăng
Khi rạng lên trong anh những gương mặt đã tản vào năm tháng
Những chiếc áo của đồng đội anh nếu đem ghép lại
Chắc cũng đủ căng lên thêm một bầu trời
Nhiều lúc quá khứ bị chính anh lơ đãng bỏ rơi
Ngước lên bàn thờ bắt gặp đôi nén hương đói lửa
Những nén hương khắc khoải cong xoắn vòng vấn hỏi
Khói bay tìm trời xưa
Vuốt nỗi nhớ cồn cào xuống ngực
Và nằm xoài anh ôm anh trên đất
Chợt gặp lại những tấm bia đã mờ tên đồng đội
Đứng im lìm giữa dãy dọc, hàng ngang
Không hiểu sao những tấm bia đều ngoảnh mặt về làng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.