Nguyên Hậu
Nhà văn Nguyễn Thanh Văn sinh năm 1953, người gốc Huế, từng được đọc giả biết đến qua các tác phẩm như Bài ca buồn gởi cố hương (truyện ngắn), NXB Văn Nghệ TP. HCM - 2001, Lỡ hội trăng rằm (truyện ngắn), NXB Văn Nghệ TP. HCM – 2004. Tháng 7.2011 vừa qua ông vừa cho xuất bản tập thơ đầu tay của mình với tựa đề Dự cảm, do NXB Hội Nhà văn ấn hành. Tập thơ là sự hội tụ những cảm xúc chân thành của tác giả và của “cuộc nhân sinh” bằng lối sáng tác rất riêng. Đọc Dự cảm của Nguyễn Thanh Văn ta phần nào thấy được nội tâm của một đứa con “rất Huế”, thoáng đọng chút kỷ niệm với những bạn bè cũ năm xưa. Từ sự chia sẻ chân thành đến những dòng dự cảm, Nguyễn Thanh Văn đã đánh động người đọc thơ hôm nay với những trăn trở, băn khoăn không kém phần sâu sắc.
Xin gởi đến bạn đọc lời đề tựa, cũng là nhận xét chân thành của nhà thơ Nguyễn Duy dành cho tập thơ này thay cho những lời giới thiệu dài dòng, cũ kĩ:
“Suốt dặm đường thơ Nguyễn Thanh Văn, cứ ám ảnh tiếng thở dài của gió, tiếng trăn trở của lá, tiếng vật vã của nước… tựu trung tiếng trằn trọc của lòng.
Người thơ nhạy cảm và đa cảm không chịu để mình yên, cứ bắt mình dằn vặt, chiêm nghiệm và ưu tư với cảnh, với đời.
Người như thế là tự bắt mình khổ cái nỗi khổ “dự cảm”, oái oăm thay nỗi khổ ấy lại tràn năng lượng dâng hiến và long lánh ánh hào quang hạnh phúc”.
Nguyễn Duy
Xin giới thiệu một “khoảnh khắc” trong dòng “dự cảm” ấy, bài thơ được tác giả dành tặng cho Họa sĩ Bửu Chỉ, cũng là bài tựa của cả tập thơ.
Dự cảm
Không hiểu sao trong những giấc mơ cứ rơi đều như lá đổ
Dáng tôi đang chầm chậm xuống dốc đời
Những hạt mưa gần màu nâu, những hạt mưa xa tim tím
Rồi hết thảy mờ dần, tôi lạc mất tôi
Không hiểu sao trong khu vườn ký ức nhợt nhạt màu xanh
Chợt hiện lên hai hốc mắt em đầy ắp bóng tối
Đêm cuối cuộc chiến tranh còn sót đúng một nhịp cầu
Nơi tôi nán lại vẫy tay giã biệt
Chút tình xưa và cả tuổi xuân tôi
Không hiểu sao thường ngậm ngùi ngay giữa tâm tôi
Một ngõ về quanh co vô tâm vô tích
Có hồn ai chưa nguôi ngoai tiền kiếp
Sau sương mờ tha thiết gọi tên ai
Không hiểu sao cuối mỗi cơn hôn mê, thế giới sắp tận cùng lại mênh mông hơn nữa
Từng mặt trời đỏ hồng ngủ mơ trong vắng lặng ban trưa
Những bến bờ cứ lùi xa them mãi
Những khoảng sáng chạm lên môi bóng tối
Nơi đâu đó có một trái tim chưa ngừng khắc khoải
Từ vô cùng còn gọi mãi tên ai…
Tháng 8.2011
N.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.